
Ở tuổi 87, nhưng diễn viên, nhà hoạt động Jane Fonda không cảm thấy mình là người già, vẫn hài lòng với 90% cơ thể mình. Không chỉ có tư tưởng trẻ trung, năng động mà về thể chất, bà tập thể dục đều đặn hàng ngày, lăn xả với các vai diễn và trong các hoạt động bảo vệ môi trường.

Ảnh: Huffington.com
PV: Được biết, thời thơ ấu, bà học tại một ngôi trường do Emma Willard - một nhà vận động cho quyền phụ nữ, thành lập. Trải nghiệm ban đầu đó và tấm gương của bà Willard có giúp định hình cuộc sống của bà?
Fonda: Học tại một trường trung học toàn nữ trong bốn năm - một ngôi trường có tiêu chuẩn học tập rất cao và những giáo viên tuyệt vời - là một điều quan trọng đối với tôi. Tôi nghĩ nó thực sự đã giúp ích cho tôi vào thời điểm khó khăn trong cuộc sống.
Việc là con của một diễn viên nổi tiếng (Henry Fonda) giúp ích hay cản trở bà trong cuộc sống?
Cả tốt và xấu. Khi tôi trở thành diễn viên, việc bố tôi là một ngôi sao điện ảnh là một lợi thế - không nghi ngờ gì nữa - bởi vì mọi người chú ý đến tôi nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi muốn chắc chắn rằng mình không được ưu ái chỉ vì là con gái của ông, nên tôi đã làm việc chăm chỉ hơn. Thay vì học một lớp một tuần, tôi sẽ học bốn lớp, để không ai có thể nói tôi là dân tài tử. Khi có cơ hội sang Pháp đóng phim với René Clément và thoát khỏi cái bóng của cha, tôi đã lập tức lên đường.
Tại sao bà chọn diễn xuất và sau đó là hoạt động?
Tôi trở thành diễn viên vì không biết phải làm gì khác! Tôi bị sa thải khỏi vị trí thư ký và phải kiếm sống. Tôi từng nghĩ nghề diễn chỉ đơn thuần là một công việc mưu sinh. Đến khi tôi 30 tuổi, có rất nhiều chuyện xảy ra trên thế giới và tôi đang mang thai, điều này khiến một người phụ nữ trở nên nhạy cảm và dễ tiếp thu mọi biến chuyển xung quanh. Đó là khoảng thời gian tôi bắt đầu nhận ra mình muốn thay đổi cuộc đời và tham gia nỗ lực chấm dứt chiến tranh. Khi đó tôi đang sống ở Pháp, kết hôn với Roger Vadim, có một cô con gái nhỏ, tôi đã bỏ lại tất cả để sang Mỹ, trở thành một nhà hoạt động.

Bà Jane Fonda tích cực kêu gọi những hoạt động bảo vệ môi trường. Ảnh: LATimes
Trong sự nghiệp của mình, bà đã bao giờ phải đối mặt với sự phân biệt giới tính?
Tôi không được trả catse nhiều như bạn diễn nam của mình. Chúng ta đang nói về cuối những năm 1950 và đầu những năm 1960, vào thời điểm đó sự phân biệt giới tính rất phổ biến trong ngành kinh doanh điện ảnh. Có những đạo diễn từng gợi ý những điều không đúng mực trước khi trao vai cho tôi, nhưng tôi chỉ cười cho qua. Phải đến sau này, với sự nổi lên của phong trào phụ nữ ở Mỹ, điều này mới bắt đầu thay đổi.
Trong những thời điểm khó khăn của cuộc đời, bà đã rèn luyện khả năng phục hồi như thế nào?
Trong suốt thời thơ ấu của mình, tôi có thể đã rơi xuống một hố đen tối (mẹ của Jane Fonda tự tử khi bà còn rất nhỏ), nhưng khả năng phục hồi của tôi giống như radar liên tục quét đường chân trời, thu thập sức nóng từ bất kỳ ai có thể cho tôi tình yêu hoặc dạy tôi điều gì đó. Người kiên cường có thể biến vết thương của mình thành lưỡi gươm và lưỡi cày. Họ có thể trở thành những chiến binh mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ, kiên cường đến với chúng ta qua những vết sẹo và vết thương của chúng ta, chứ không phải qua những giải thưởng và những lời tung hô. Theo kinh nghiệm của tôi, phụ nữ có xu hướng kiên cường hơn đàn ông.
Bà ngưỡng mộ diễn viên nào nhất?
Có một số diễn viên mà tôi nghĩ họ đang ở đỉnh cao xuất sắc: Meryl Streep, Annette Bening, Nicole Kidman. Có rất nhiều người khác và đó là những người tôi cúi đầu nể phục vì khả năng thể hiện con người mà họ đang khắc họa. Nó không còn là diễn xuất nữa.
Bà tự hào nhất về vai diễn nào nhất trong số các nhân vật bà từng đóng?
Tôi nghĩ đó là Bree Daniels trong Klute, và cả Gertie Nevels trong The Dollmaker - bộ phim mà tôi đã giành được giải Emmy. Cô ấy là một người đồi bại. Cô ấy khác với tôi và tôi đã làm việc rất chăm chỉ để bước vào thực tế của cô ấy. Tôi rất tự hào về điều đó.

Ở tuổi 87, bà Jane Fonda vẫn luyện tập hàng ngày. Ảnh: Huffington
Xin bà hãy chia sẻ về hai tổ chức mà bà đã thành lập: Trung tâm Truyền thông phụ nữ và Chiến dịch Georgia vì sức mạnh & tiềm năng vị thành niên?
Tôi đồng sáng lập Trung tâm Truyền thông Phụ nữ để giúp nâng cao tiếng nói của phụ nữ trên các phương tiện truyền thông. Khi tiếng nói của phụ nữ bị bóp nghẹt hoặc không thể nghe được thì mọi người đều đau khổ. Tôi bắt đầu Chiến dịch Georgia vì sức mạnh và tiềm năng của thanh thiếu niên vào năm 1995. Bây giờ chúng tôi làm việc với cả bé trai và bé gái; điều quan trọng là các em phải hiểu đầy đủ về cách cơ thể mình hoạt động, về cách bảo vệ cơ thể khỏi bệnh tật và những nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất, tinh thần. Trẻ vị thành niên phải ý thức được rằng, họ có quyền đứng lên để bảo vệ cơ thể mình.
Có điều gì bà muốn làm mà vẫn chưa làm được?
Tôi muốn xây cho mình một cabin nhỏ hoàn toàn không nối với điện lưới. Tôi muốn nuôi những con gà - tôi yêu gà - cả thỏ và chó nữa. Tôi muốn nó ở trên núi cao, có cây cối. Mặc dù tôi không nghĩ mình đủ khả năng viết lách nhưng tôi muốn viết một cuốn sách.
Ở tuổi 87, bà cảm thấy thế nào về sự lão hóa?
Tôi không cảm thấy mình là một người già. Tôi trẻ hơn rất nhiều so với khi tôi ở độ tuổi 20, về mọi mặt. Vì vậy, lão hóa là một khái niệm xa lạ với tôi. Hiện giờ, tôi đang là gương mặt thương hiệu cho một hãng giày đi bộ. Điều này thật tuyệt vời phải không. Họ đang tín nhiệm một bà già. Tôi thích điều đó.
Bà có nghĩ mình là hình mẫu cho những người phụ nữ khác noi theo?
Có, nhưng không phải qua ngoại hình hay cách ăn mặc, mà qua việc tôi luôn năng động, giữ dáng, đấu tranh vì những gì tôi tin tưởng và luôn mạnh mẽ, kiên cường.
Xin cảm ơn bà!
Bình luận (0)