
Bàn thờ người thân ông Lê Trung Chí
Căn nhà nhỏ hóa linh đường của bốn thành viên trong một gia đình
Tại thôn Thượng Hiền, xã Hồng Vân (TP Hà Nội), căn nhà cấp bốn của ông Lê Trung Chí những ngày này trở thành nơi tiễn biệt cuối cùng của cả một gia đình: con trai, con dâu và hai đứa cháu nội. Trên bàn thờ tạm, khói hương nghi ngút quấn quanh bốn di ảnh: ông Lê V.A. (SN 1979), bà Nguyễn Thị X. (SN 1991), cùng hai con trai Lê V.H. (SN 2012) và Lê V.Đ. (SN 2014).
Gương mặt ông Chí hằn lên nỗi đau mất mát đến tột cùng. "Mới hôm trước, nó còn bảo tôi khỏi nấu cơm vì cả nhà đi chơi mấy hôm. Ai ngờ, đó lại là lần cuối tôi nghe giọng con mình… Tôi mất hết rồi", ông nghẹn ngào bên bàn thờ con cháu.
Tối 19/7, khi đang ăn cơm, ông nhận được tin có vụ lật tàu tại vịnh Hạ Long. Một thoáng hy vọng lóe lên, rằng đó không phải là chuyến tàu con trai ông đi. Nhưng chỉ vài phút sau, linh cảm chẳng lành khiến ông giục vợ gọi điện xác minh. Và rồi, nỗi sợ lớn nhất đã thành sự thật.

Ông Lê Trung Chí.
"Chúng tôi bắt xe vào Quảng Ninh ngay trong đêm. Tôi từng là lính, từng qua chiến tranh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Gọi mãi không ai nghe máy, chỉ mong còn cứu được... nhưng không kịp nữa rồi", ông Chí nghẹn lại.
Dòng người lặng lẽ đến chia buồn, không chỉ là người thân, hàng xóm, mà cả những người không quen cũng tìm đến thắp nén nhang, sẻ chia với người cha vừa mất đi cả gia đình trong một buổi chiều giông gió.
Con trai ông Chí là tài xế xe buýt, hiền lành, chịu khó. Con dâu làm y tá, từng ấp ủ ước mơ học tiếp lên cử nhân. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn, cuối tuần nào cũng ríu rít chạy về chơi với ông bà. Chuyến đi chơi cả gia đình lên kế hoạch kỹ lưỡng, tràn đầy háo hức. Mới đầu giờ chiều hôm ấy, cả nhà còn đăng video nắng đẹp trên vịnh. Nhưng rồi, một cơn giông kéo đến bất ngờ – dữ dội và tàn khốc – đã mang theo tất cả.
Nỗi đau nối dài, tang thương bao trùm cả xã
Không chỉ thôn Thượng Hiền, không khí tang thương còn lan sang thôn Nguyễn Trãi – nơi gia đình ông T.B.Th. (SN 1971) cũng là nạn nhân trong vụ lật tàu. Thi thể ông Th. đã được tìm thấy và đưa về quê an táng. Riêng vợ ông – bà H.T.K. (SN 1975) – đến tối 20/7 vẫn chưa có tung tích. Người thân bấu víu hy vọng vào một phép màu, dù chỉ là mong manh.
"Chuyến đi ấy anh chị mong đợi đã lâu. Vậy mà chỉ vài tiếng sau, lại trở thành chuyến đi cuối cùng…", một người thân nói trong nước mắt.
Tiếng khóc, ánh mắt thất thần, những câu nói đứt quãng vì đau đớn giờ đây là hình ảnh bao trùm cả xã Hồng Vân – nơi mà trước đó vẫn yên bình như bao vùng quê khác. Những ngày này, mỗi ngôi nhà có người mất là một linh đường, mỗi con ngõ đều dường như lặng đi bởi tiếng gọi tên, tiếng cầu kinh và mùi khói hương trầm buốt lạnh.

Các đoàn thể xã Hồng Vân đến chia sẻ, động viên gia đình các nạn nhân.
Ông Lê Tuấn Dũng – Chủ tịch UBND xã Hồng Vân – cho biết: vụ tai nạn đã cướp đi sinh mạng của 6 người dân trong xã. Chính quyền địa phương đã tổ chức thăm hỏi, động viên, hỗ trợ ban đầu 10 triệu đồng cho mỗi gia đình có người tử nạn.
"Mất mát này là quá lớn. Cả xã chìm trong không khí tang thương. Các tổ dân phố, trường học, đoàn thể đều đến chia sẻ, hỗ trợ. Chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng gia đình nạn nhân trong lúc hoạn nạn", ông Dũng cho hay.
Vụ tai nạn lật tàu không chỉ cướp đi những sinh mệnh vô tội, mà còn để lại vết thương sâu trong lòng người thân, bạn bè, hàng xóm – và trong ký ức cả một vùng quê. Với ông Lê Trung Chí, đó là nỗi mất mát của cả một đời. Với xã Hồng Vân, đó là một ngày đen tối không thể nào quên.
"Tôi từng là lính, từng đối mặt cái chết. Nhưng nỗi đau này – là vết thương không gì có thể chữa lành được…", ông nói, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm chặt tấm di ảnh cuối cùng của con trai.
Bình luận (0)