back ground web back ground mobile

Tác phẩm dự thi

Phim Ca nhạc

Còn thương rau đắng ...

Đơn vị sản xuất: Đài Phát thanh và Truyền hình Long An
Ba mẹ mất sớm, Hương ở dậy nuôi e trai ở cái bến đò này , thằng Lương e Hương vốn bản tính ngờ nghệch nên đến giờ 22 t vẫn ế, Hương 30 t cũng ở vậy nuôi em. Lương xấu trai thiệt. Tướng Lương nhỏ xíu, teo héo. Nhà Bông cũng ở bên xóm Miễu, gần chòm mả Tiều. Lương biết Bông từ hồi Bông còn đi học. Bông mê đi đò, lần nào nó cũng năn nỉ Lương lén bà chủ bến cho nó ăn gian thêm mấy bận nữa. Ông Tám, Ba Bông trạc 40 tuổi, ông ăn nhậu tối ngày bắt Bông đi làm kiếm tiến, Bông bỏ học đi bán bia hát karaoke. Buổi sáng, Bông mặc áo rách qua chợ, buổi chiều về. Trên mình là váy ngắn, áo yếm, Ông già vẫn thường đưa Bông về xóm Miễu. Người ta nói, con Bông ham giàu nên ráng kêu ông ngoại đó bằng anh. Nhưng bà già, vợ ông già không chịu, bà lùa bầy con qua nhà, rọc nham nhở mái tóc dài của Bông, xé quần áo, lột sạch những món đồ trang sức Bông đang đeo. Chuyến về, đám người đó qua sông. Lương nghe chuyện chạy qua rồi nương theo sóng lớn nhận chìm đò luôn. Bà già suýt chết đuối, may nhờ Lương ngoi ngóp kéo lên bờ. Bà vừa níu Lương vừa chửi lương, Lương cười hề hề Bông biết chuyện, Bông nói trong ngân ngấn nước mắt “Làm chuyện đó chi vậy, Lương… Của người ta thì trả lại cho người ta đi. Sao mà tui dễ tin người quá vậy không biết”. Lần đầu tiên, Bông gọi Lương theo đúng tên của anh chứ không kêu “khùng”, kêu “đò” nữa. Lương sướng tê người đi. Bông ngồi chỏi tay ra ngoài sau, ngẩng mặt lên nhìn Lương như chị Hai nhìn thằng Út, như con chó Vá nhìn đống thóc. - Tui biết anh thương tui mà, Lương. - Thôi Bất thần, Bông xô Lương té ngửa xuống nước. Đợi Lương vẹt đám rác trôi lều bều, trồi đầu lên, Bông hét: - Chê thân tui dơ dáy, nhơ nhớp nên không dám động vô tui chớ gì. Vậy mà thương tui sao… Đồ xấu xí, đồ khùng. Lương vịn một tay vô be xuồng, một tay vuốt nước trên mặt. Trong lòng anh nghĩ rất nhiều mà không nói được lời nào. Anh khờ khạo không có năng khiếu nói, lâu rày anh chỉ biết cười. Lương mà khùng… Lương chỉ không muốn mình giống như bao thằng đàn ông khác, nhìn Bông như nhìn một món đồ chơi. Bông là Bông, là con gái, là người. Chị Hương từ chòi lá nhìn ra thấy hết Chị chỉ lấc đầu buồn rười rượi MỘT NĂM SAU NỮA… Bông lên Sài gòn Lương khăn gói đập hộp gỗ lấy tiền dành dụm đi theo kiếm BÔNG Chị Hương ở lại bến đò MỘT mình 20 NĂM SAU LƯƠNG giờ đã là thằng đàn ông 45 t quay về bến đò xưa Chị Hương đang nấu cơm Chịu dọn cơm ra hai chị e ăn cơm trong ngậm ngùi chị kêu e trai tới ngồi cạnh bên, chải tóc cho em trai