- Anh vốn là dân ngoại đạo, chắc chắn phải có đam mê anh mới đến với nghề diễn nhưng có khi nào anh đến vì cầu sự nổi tiếng, được nhiều người biết đến?
- Nếu nói đam mê mới đến với nghề diễn thì cũng không hẳn, lúc đầu cũng chỉ là sự tò mò, mơ ước nhỏ như bao người, muốn học những cái mới, muốn được một lần lên tivi… Nhiều người cho rằng nếu nói làm diễn viên mà không mưu cầu sự nổi tiếng là nói tránh, nhưng với tôi sự nổi tiếng không hẳn đã quá cần thiết.
Có lẽ lý do duy nhất, lớn nhất là sau 12 năm sống xa gia đình và là con trai duy nhất, tôi muốn làm một điều gì đó để bố mẹ tôi nhìn thấy tôi trưởng thành, học hỏi được nhiều điều, tự mình chứng minh được khả năng của mình. Mang lại niềm vui nhỏ và chút tự hào mỗi lần bố mẹ nhìn thấy tôi qua các bộ phim đã và đang được phát sóng.
- Anh học về quản trị kinh doanh, từ nghề nghiệp anh được đào tạo, anh cũng có thể khiến bố mẹ tự hào chứ không nhất thiết phải trở thành diễn viên. Anh nói gì về điều này?
- Vâng, tôi thật sự vẫn là một doanh nhân, tôi vẫn luôn nghĩ mình sẽ không từ bỏ nó. Tuy nhiên nghề nghiệp cũng có một cái duyên mà đôi lúc chúng ta chọn nó hoặc không. Nghề diễn viên tôi đang theo có một đặc thù khác với tất cả những nghề khác mà mọi người đều biết, đơn giản như mọi người nói là “được lên tivi”, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ luôn mỉm cười vui vẻ và hài hước hơn khi thấy con trai “loi choi chạy nhảy” trên màn hình!
- Bộ phim đầu tiên là Phóng viên thử việc, vai diễn đầu tiên là anh công an, và vì thế anh “bị” gắn với hình ảnh người cảnh sát. Anh có nghĩ mình bị “đo ni đóng giày” dạng vai kiểu này?
- Nhắc đến bộ phim đầu tiên đó tôi lại nhớ đã rất nhiều người nhận xét đây một vai diễn tốt, một nhân vật nhẹ nhàng, hài hòa. Nhưng việc có quá nhiều những vai diễn công an nữa xuất hiện sau này và coi đó là bị “đo ni đóng giày” cũng không hẳn đã đúng, mỗi người chiến sĩ công an tôi đóng vẫn có tâm hồn riêng, cuộc sống riêng, những mối quan hệ khác nhau và thật sự là những con người hoàn toàn khác nhau!
Những người đạo diễn nhớ đến tôi khi cần người vào vai hình sự có lẽ vì những lý do khác nữa chứ không phải do họ “đo ni đóng giày”, tôi cũng được mời vào rất nhiều vai diễn khác, số phận hơn, tình cảm hơn, đời thường hơn!
- Được biết anh quay gần như đồng thời 3 vai diễn thể hiện hình ảnh người cảnh sát hình sự, liệu có sự nhầm lẫn và giống nhau trong diễn xuất giữa 3 vai và lặp lại hình ảnh của anh trong các vai diễn trước đó?
- Làm mới vai diễn thì thật sự phải cần rất nhiều thời gian, cần rất nhiều sự trải nghiệm cuộc sống. Tôi tự tin để nói mình có đầy đủ sự trải nghiệm trong cuộc sống nhưng hơi thiếu thời gian để làm mới 3 vai diễn vừa rồi. Thật khó để nói đã làm mới được hay chưa? Tôi đã không có nổi 1 phút nghỉ ngơi trong 3, 4 tháng để vừa đi quay, vừa suy nghĩ về diễn xuất của cả 3 vai diễn.
Tôi đã phải suy nghĩ trong cả lúc đi trên đường đến trường quay, trên đường về nhà, nghĩ mọi lúc, mọi nơi. Nhiều lúc nghĩ đến mức ước gì mình được quay lại 10 năm trước để được đi học trường lớp về diễn xuất đàng hoàng như các bạn, được học nhiều hơn nữa, được đặt chân vào nghề sớm hơn. Tôi cũng nhận ra mình vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
- Anh cũng có tố chất trở thành diễn viên, sao không lựa chọn kịch bản như nhiều người vẫn làm mà cứ nhận vai cảnh sát mãi thế?
- Tôi không nghĩ là nhiều, mỗi vai diễn như tôi đã nói có một số phận riêng. Còn chuyện lựa chọn kịch bản, tôi vẫn luôn lựa chọn một cách khắt khe nhất cho bản thân mình nhưng nhiều lúc cũng thấy lạ, lạ là mỗi lần nghe được lời mời khoác lên mình “chiếc áo xanh” đó tôi lại thấy trong mình trỗi lên một cảm xúc mãnh liệt và tôi gần như không đắn đo muốn khoác lên chiếc áo đó “thêm 1 lần nữa”!
- Anh có nhớ về các vai diễn mình đã tham gia từ khi chạm ngõ phim truyền hình đến nay?
- Trước đây tôi có thể nhớ rõ từng bộ phim nhưng hiện tại quả thật sẽ rất dài để nói về những gì tôi đã đi qua. Có lẽ một kẻ ngoại đạo như tôi thực sự đã có một gia tài “quá” lớn chăng!
- Không thiếu những diễn viên tay ngang, diễn 1, 2 phim đầu bằng cảm xúc của mình, nhưng rồi đuối dần và chìm nghỉm. Anh nghĩ sao nếu mình cũng bị đánh giá là một người trong số những người như vậy?
- Con đường mà tôi đã và đang đi mọi người trong nghề đều biết rõ, tôi vẫn thực sự là một kẻ ngoại đạo có quá nhiều may mắn và sự ưu ái của các đạo diễn cùng các bạn trong nghề. Tôi hiểu rõ mình và luôn cố gắng làm việc một cách chuyên nghiệp nhất. Trong vòng 3 năm số phim tôi từ chối có khi nhiều gấp nhiều lần cái “gia tài” tôi có được cho đến bây giờ. Lý do từ chối là vì những thời điểm đó tôi đang thực hiện một bộ phim dang dở và tôi không chấp nhận mình “chạy sô” và nghiêm túc hơn là khi cảm giác sức diễn của mình hay “nội lực văn học” chưa đủ làm tròn vai diễn!
Tôi nhớ có một người thầy đã nói “môn nghệ thuật này như một người leo núi, cứ leo dần lên, dùng hết sức để leo lên thì cũng sẽ đến đỉnh, nhưng khi đến đỉnh bạn sẽ nhìn thấy những đỉnh núi khác, có thể cao hơn hoặc thấp hơn nhưng là nơi bạn chưa đặt chân đến và bạn sẽ phải leo xuống… vì đứng ở trên 1 đỉnh núi mãi sẽ không biết mình phải làm gì tiếp”. Cũng có nhiều “người leo núi chuyên nghiệp” đã đuối dần và chìm nghỉm vì quá mệt mỏi hay vì một lý do nào khác, còn tôi một kẻ ngoại đạo, một diễn viên tay ngang tôi sẽ làm gì! Người ta vẫn nói kẻ đứng ngoài cuộc bao giờ cũng nhìn nhận vấn đề một cách tỉnh táo hơn!
- Một diễn viên tay ngang mới chỉ qua lớp đào tạo diễn viên, anh có muốn đi trọn con đường nghệ thuật không và làm thế nào để nuôi dưỡng khả năng diễn xuất của mình, để trở thành một diễn viên chuyên nghiệp?
- Tôi luôn nghĩ đã làm gì phải làm đến cùng, nhưng cuộc sống này luôn tồn tại chữ duyên, cũng như nhà PHẬT có một câu tôi rất thích đó là “tùy duyên”! Tôi sẽ vẫn đi trên con đường nghệ thuật đến khi cái “duyên” đó còn tồn tại. Để nuôi nghề, cứ sau một phim tôi lại dành ít nhất 1, 2 tháng để nghỉ ngơi và quan sát mọi thứ xung quanh, mọi con người, mọi hoạt động xã hội từ góc nhỏ… Và đó cũng là cách tôi có thể tập trung vào mỗi vai diễn, học hỏi và nuôi dưỡng sức diễn của mình, còn để trở thành diễn viên chuyên nghiệp - cần một nhân cách lớn không đơn giản chỉ là nuôi dưỡng khả năng diễn xuất!
- Hình như anh có một cuộc sống khá khác lạ so với những người cùng thế hệ và cùng theo đuổi nghệ thuật. Tại sao vậy?
- Cuộc sống của tôi cũng hơi lạ so với tất cả mọi người, nhưng không thể phủ nhận, tất cả mọi người biết về cuộc sống của tôi đều thích thú và muốn được sống như vậy… Có người còn nói đùa “cuộc sống của tôi là một thiên đường”… Tôi nghĩ cũng đúng một phần nào đó, cách tôi sống luôn mang lại cho tôi sự cân bằng, đủ sôi nổi nhưng cũng có thừa yên bình, có quá nhiều điều thú vị và khác lạ mà mọi người không bao giờ có… Tôi không lựa chọn cuộc sống đó mà cuộc sống đó và tôi chọn nhau và tôi sẵn sàng chia sẻ cuộc sống đó với mọi người!
- Hơi riêng tư một chút, phải chăng anh chọn cách xả hơi khác thường như vậy vì tâm trạng bất ổn?
- Cuộc sống quá xô bồ rồi, công việc của những người làm nghệ thuật luôn phải trải mình vào các nhân vật, chắt chiu từng chút tinh thần, sức lực trên phim trường, trên những con đường dài. Tôi nhìn vào những diễn viên chuyên nghiệp khác, những người đã thành công và tôi biết rõ không phải chỉ mình tôi xả hơi cách khác thường như vậy! Môi trường yên tĩnh không bụi bặm, không tiếng xe cộ, khoảng trời riêng yên bình... rất cần thiết sau những ngày làm việc để có thể có sức khỏe và tinh thần tốt nhất lao vào làm những gì mình muốn!
- Nếu nói một câu chung nhất về con người, bản tính mình?
- Một cách đơn giản, tôi là một con người đa nhân cách vừa rất gần gũi vừa xa lạ.
- Cảm ơn anh và chúc anh thành công hơn với các vai diễn chiến sỹ công an!